WC25 - 01 • Tôi là ai?¶
Tôi không là ai.
Nhưng nếu bạn cần một cái tên để gọi thì tôi là Thiện, giới tính nam, sinh vào một ngày đầu năm 1999. Những thông tin vô chừng mà gắn vào bất cứ người nào cũng được. Về cái nickname "thienqc" tôi hay dùng trên xứ mạng này: 'thien' tức là Thiện, còn 'qc' là viết tắt của Quán Cầu, tên-gọi-không-chính-thức nơi tôi sinh ra (chuyện kể là hồi xưa ở đó có cái quán bên cạnh cái cầu nên gọi là quán cầu - theo lời ông tôi). Và cái biệt danh "thienqc" này là do ông tôi đặt khi hồi lớp 3 tôi lập acc Yahoo! (vâng tôi được tiếp xúc máy tính, internet từ lúc còn bé xíu so với thế hệ tôi). Bởi vậy mới nói, tới cái tên gọi của tôi cũng bắt nguồn từ người khác. Thế nên, tôi không là ai.
Về ngoại hình, nhìn chung tôi không có điểm gì đặc biệt, nhưng ít nhất có ba thú vị để chia sẻ cho mọi người: ốm, nhọn, và kính cận. Với chiều cao 1,63cm, cân nặng 55kg, tính ra BMI = 20.7, tôi tự thấy mình không quá mập nhưng cũng chưa tới mức suy dinh dưỡng. Nhưng mỗi lần về quê chơi thì bà con, hàng xóm đều hỏi sao mày ốm thế? Chịu, tôi không ăn nhiều nhưng cũng không quá kén ăn, thậm chí cũng hay ăn vặt, ấy vậy mà cân nặng suốt bao năm nay vẫn không thay đổi mấy, dao động 53-55kg. Chị tôi hay gọi tôi là Thiện Ròm cũng vì lý do đấy. Điểm thứ hai là tôi hay được ông ngoại gọi là Thiện nhọn vì tôi có một cái cằm nhọn. Mỗi lần được ông chở đi học thì ông nói rằng mày có cái cằm nhọn giống tao, mấy người có cằm nhọn thường học giỏi, thông minh. Nghe thế tôi cũng thấy vui vui. Giờ thỉnh thoảng nhìn mặt mình trên gương tôi lại nghĩ có phải do tôi ốm quá nên cằm mới nhọn vậy không :v chứ tôi tự thấy mình học hành cũng chẳng giỏi giang. Và điểm thứ ba là gắn liền với tôi 24/7 là cặp kính cận dày cui. Nó đồng hành với tôi từ khi tôi học lớp ba, cho tới hiện tại và có lẽ là suốt đời. Hồi đó, chắc là do tôi hay đọc truyện với tiếp xúc máy tính sớm quá nên khi mà hầu hết bạn bè cùng lứa có thị lực 10/10 thì tôi đã phải nhìn đời bằng bốn con mắt rồi. Với những đặc điểm như trên, nếu quăng tôi vào một nhóm mọt sách, thì có lẽ cũng không phân biệt được tôi với người khác. Thế nên, tôi không là ai.
Trong tôi là vô số những sự mâu thuẫn. Nếu chơi trò chơi "Tôi là ai" (kiểu trò chơi mà người chơi sẽ đoán danh tính của bản thân là một nhân vật được dán trên mảnh giấy ở đầu) thì danh tính "tôi" phải mất hơn trăm câu hỏi mất. Tôi là đứa hướng nội trong những người hướng ngoại nhưng cũng là đứa hướng ngoại trong những người hướng nội. Chỉ khi tôi được ở trong môi trường mà tôi thấy an toàn và quen thuộc thì cái miệng tôi mới bật hết công suất. Bởi thế tôi có 2 chế độ cái chợ - cái chùa, chế độ này tự kích hoạt phản xạ có điều kiện, không tự chủ. Chắc tôi là hình mẫu điển hình cho câu “khôn nhà dại chợ”. Bạn cũng sẽ không ít lần bắt gặp những khoảnh khắc mà lúc trước tôi cười như được mùa, thì chỉ ngay sau đó mặt tôi nhăn như khỉ ăn ớt. Tôi có thể 'trở mặt' như trở bánh tráng là vậy đó. Nói chuyện với tôi bạn sẽ thấy đôi khi tôi sẽ siêu tập trung nhưng cũng lắm khi tôi lơ đãng suy nghĩ lung tung. "Head In The Clouds" - điều cô giáo tiếng Anh nói với tôi - theo đúng nghĩ đen. Tôi từng lên voi những cũng nhiều lần xuống chó. Tôi đủ thể lực để có thể đi leo núi mỗi khi tôi muốn (ở đây tôi không nói đến những cung đường dành cho dân chuyên), nhưng vẫn sẽ mệt rả rời sau ca trực. Tôi từng có thể chạy pace 4 một cách thoải mái, nhưng hiện tại pace 6.5 là quá sức. Tôi có thể tập trung đọc hết quyển Suối nguồn trong 1 tuần nhưng một quyển mỏng như Dịch hạch phải mất 1 năm. Tôi từng là một trong những người giỏi nhất trường, nhưng tôi cũng đúng cuối bảng xếp hạng tốt nghiệp. Tôi từng muốn bỏ học ngành Y nhưng giờ lại hào hứng với những ca bệnh mình làm. Tôi đã từng đánh mất chính mình nhưng cũng tìm lại chính mình. Thế nên, tôi không là ai.
Điều duy nhất tôi tự hào là TÔI LÀ CON CHÚA. Chiêm ngắm sự vĩ đại của Chúa tôi nhận thấy con người tôi rất nhỏ bé. Trước sự yêu thương vô bờ bến của Ngài tôi nhận thấy con người tôi ích kỉ, nhỏ nhen. Dù cho từng ở 'đỉnh cao' vinh quang, nhưng Chúa dạy tôi phải biết sống khiêm nhường. Dù ở đáy vực sâu, Chúa đưa tay ra kéo tôi lên mặt đất. Dù tôi từng vấp ngã, lầm lạc nhưng về bên Chúa tôi lại được ủi an, vỗ về, tôi được tiếp thêm sức mạnh để tiến bước.
Với Chúa, không phải 'tôi không là ai' mà là 'không ai là tôi', TÔI LÀ CHÍNH TÔI, tôi là tuyệt tác mà Chúa đã tạo ra. Cuộc sống tôi hôm nay và mãi mãi, tôi không còn tìm sống cho chính mình, nhưng chính là tìm Chúa sống trong tôi.
"Tôi được sinh ra để sống cho những gì cao quý hơn." ~ St. Stanislaus Kostka