Skip to content

WC25 - 02 • Hồi nhỏ

WC25 - 02-1749307483755.webp

Một ngày nọ bạn nhận ra mình đã lớn. Và một ngày kia bạn cảm thấy mình “ngán” phải là người lớn biết bao. Giữa vô vàn thị phi của cuộc đời và đầy dẫy biến loạn của đời người, bất chợt trong một khoảnh khắc nào đó bạn ước mình bé lại, chân rong chơi, trí vô tư, hồn thảnh thơi.

Tôi không biết ở độ tuổi nào bản thân một người được cho là trưởng thành, nhưng tôi chắc chắn một câu chuyện bắt đầu bằng “hồi nhỏ” là một câu chuyện không phải của người lớn. Một nghiên cứu chỉ ra rằng ký ức đầu tiên của một người bắt đầu ở khoảng 2.5 tuổi. Mặc dù có những tấm ảnh được chụp từ hồi tôi còn nằm ngửa khóc oe oe, hay lớn hơn chút lúc còn cởi chuồng tắm mưa, nhưng khi nhìn vào đó tôi lại chẳng có tí ký ức gì.

Mẫu ký ức sớm nhất mà tôi nhớ được là khi tôi học mẫu giáo “gửi”. Hồi đó, nhà giữ trẻ không phổ biến như bây giờ, thường bạn sẽ phải ở nhà chơi với ông bà (để ba mẹ đi làm) cho tới khi đủ lớn để đi học mẫu giáo (khoảng 4-5 tuổi). Và đôi khi bạn được cho đi học sớm, được gọi là học mẫu giáo “gửi”. Chị tôi hồi đó cũng đang học mẫu giáo, nên tôi cũng được “đặc cách” cho đi học mẫu giáo “gửi” luôn vì có chị đi kèm. Trường mẫu giáo ở gần nhà tôi, chỉ ở bên kia đường, bên cạnh một cái chợ. Nói là trường cho sang, chứ thật ra nó chỉ là một ngôi nhà có 2 phòng (nếu tôi nhớ không nhầm). Trường được sơn màu vàng, mái ngói màu đỏ. Nghe kể lại, ngày đầu tiên, bà ngoại dắt tôi xuống trường, tôi không có khóc chạy về, thế là tôi được đi học. Mà nói đi học cho sáng, chứ thật ra tôi được cũng ngồi đó sổ nét dọc, nét ngang, đôi khi là học múa hát, tập gõ phách với cô giáo. Lớn hơn xíu, thì tôi được học chữ A, Á, Ớ, BỜ, CỜ, học bảng cửu chương. Buổi trưa thì thường bà ngoại sẽ tới trường ngồi chờ, dắt tôi về nhà. Nhìn chung thời học mẫu giáo của tôi trôi qua khá êm đềm, nhưng mà như thế thì đâu có gì thú vị mà kể chứ. Hồi đó, buổi trưa trên TV hay phát phim hoạt hình, tôi không nhớ rõ là phim gì. Thế là có một ngày tôi không chờ bà ngoại dẫn về mà tự chạy qua đường, chuyện gì tới cũng tới, tôi bị xe đụng. May mà không sao, chỉ xây xác nhẹ thôi, keke.

WC25 - 02-1749307565478.webp

Mà đó còn chưa phải lần tôi bị thương đầu tiên cơ. Có lần, nhà còn đang xây thì tôi, tầm 1 tuổi gì đó, leo lên cầu thang (tất nhiên là chưa làm lan can) thế là tôi bị ngã từ cao xuống, may mà chỉ u mọt cục trên đầu thôi, chưa tét đầu chảy máu. Nói về tét đầu chảy máu, thì tính sơ sơ tôi đã phải khâu ít nhất 4 lần trên đầu rồi. Lần đầu tiên, là khi tôi ngồi trên ghế đẩu ăn cơm, mà bó 2 cái gối trong cái áo, thế là mất thăng bằng, trán va vào ghế, khâu lần 1.

WC25 - 02-1749307671641.webp

Lần thứ hai, là khi tôi học tiểu học, chạy qua lớp chị chơi, lúc đó có mấy anh lớn đang đánh nhau, coi vui quá hay sao mà tôi đứng xớ rớ ở đó, thế là tôi bị xô ngã, trán va vào cửa, xịt máu, khâu lần 2. Vết thương này chưa kịp lành, trong một phút "bất cẩn" tôi đứng lên và va trúng cạnh cửa sổ ngay vị trí khâu, thế là khâu lần 3 :v.

Lần nữa, tôi chơi đá banh 'tennis' trong nhà, đầu va vào cạnh tường, lúc này tôi tưởng chỉ thấy đau đầu sơ sơ thôi, mệt quá thì đi uống nước, vừa cúi xuống thì thấy máu chảy ra, thế là khâu lần 4.

Có lần tôi làm tên lửa nước (water rocket), tôi sử dụng tấm tôn để làm cánh tên lửa, và chuyện tới cũng sẽ tới, trong một phút 'bất cẩn', cánh máy bay đó đã xin tí huyết đốt giữa ngón 3 tay (P), khâu lần 5 :3

Ngay cạnh nhà tôi có con mương nhỏ chảy quanh. Nghe kể, có lần tôi dắt cái xe đạp nhỏ đi trên cầu thì bị rớt xuống mương, cũng may có ông cậu hai (anh của bà ngoại từ tuốt ở Hà Tĩnh tới nhà chơi) phát hiện thì nhảy xuống vớt tôi lên. Lại một phen hú vía, keke. Mà hồi xưa thì mấy con mương, con sông còn sạch lắm, có thể nhảy xuống tắm thoả thích, chứ không như bây giờ đâu.

À còn cái chuyện gãy tay nữa, hồi đó tôi chơi nhảy cao với bạn, tôi tưởng mình là VĐV olympic, thế là bằng kỹ thuật "mới" tôi đáp đất bằng tay, nghe một cái rốp. Chẩn đoán: gãy kín 1/2 giữa xương quay (T). Mà đi chụp xquang xong thì mẹ tôi ỉ i gần nhà có ông thầy lang, thế là đưa cho ổng nắn lại cho thẳng. 3 ngày sau thì chỗ đau sưng nhiều hơn, xuống bệnh viện chụp xquang lại, cái chỗ gãy bị ổng nắn-hơi-quá-tay bị đẩy lệch hẳn vào trong, phải nắn lại. Thế là thay vì lành xương khoảng 2-3 tuần, tôi mất 1 tháng rưỡi đeo bột. Cũng may bị tay trái, chứ bị tay phải là tôi phải bỏ thi học kì đợt đó rồi.

Cũng may, mặc dù bị chấn thương/vết thương nhiều như thế nhưng tới giờ đầu óc tôi vẫn phát triển bình thường, đầu óc tạm đủ để lấy được bằng bác sĩ, tay chân lành lặn đủ để đi leo núi, chạy bộ.


01 👈 WC25 👉 03

Comments