WC25 - 03 • Đi tìm nơi bình yên¶
Tôi để ý rằng, chỉ từ khi tôi qua tuổi 18, bắt đầu rồi khỏi nhà và bước vào trường đời, trong tôi mới có một suy nghĩ về việc “đi tìm nơi chốn bình yên”. Phải chăng, rời khỏi ngôi nhà thân yêu chúng ta đã dần mất đi sự bình yên trong tâm hồn. Vậy thì, ngôi nhà thân yêu có gì mà giúp chúng ta bình yên?
Sự yêu thương [từ ba mẹ]. Ắt hẳn khi lăn lộn ở ngoài đời, chúng ta không cảm thấy tình yêu thương hiện hữu, chỉ khi được về với vòng tay của ba mẹ, ta mới cảm nhận được sự yêu thương vô bờ bến, sự yêu thương không màng giá trị, yêu chỉ vì yêu. Dù ta làm gì sai trái, về đến nhà chúng ta đều được tha thứ. Rất nhiều lần tôi trở về nhà và tìm được lại cho mình sự bình yên. Gần đây nhất là khi giữa chuyến đi xuyên việt 2023 sau một sự cố làm mất hết tất cả mọi thứ, tôi tưởng tôi đã sụp đổ ngay tại thời điểm đó, nhưng về tới nhà, tôi được hồi phục, được phục sức, đủ sức lực để tiếp tục lên đường.
Có một đoạn trong “Leonardo Da Vinci” (Walter Isaacson) viết như sau:
... cuộc phiêu lưu buồn thảm của một hòn sỏi đang an lạc trên ngọn đồi tràn ngập hoa và sum suê cây cối – nói cách khác là một nơi giống như Vinci. Nhìn vào đám sỏi đá dọc con đường phía trước, hòn sỏi quyết định mình cũng muốn dự phần vào đó. “Mình đang làm gì ở đây giữa đám cây cỏ này vậy?” nó tự hỏi. “Mình muốn sống cùng với đám bạn ở dưới kia.” Vậy là nó lăn xuống đồi, tới chỗ những hòn sỏi khác. Leonardo thuật lại từng chi tiết của cuộc hành trình: “Sau một hồi, nó thấy mình liên tục bị chà đạp bởi bánh của những chiếc xe bò, móng sắt của những con ngựa và bàn chân của khách bộ hành lại qua. Một số đá nó đi, số khác giẫm lên nó. Đôi khi nó phải nhướn lên một chút khi bị dính phải bùn hay phân động vật, nhưng mãi mãi nó sẽ chỉ có thể ngước nhìn trong vô vọng lên cái nơi nó đã vô tình rời bỏ như nhìn về một chốn bình yên và tĩnh tại.” Leonardo rút ra bài học đạo đức: “Đây là những gì sẽ xảy đến với những kẻ rời bỏ cuộc đời chiêm nghiệm của một ẩn sĩ để chọn tới sống nơi thành thị, giữa những con người xấu xa vô lượng.”
Dòng đời đưa đẩy, kể từ khi vào Đại học, tôi buộc phải rời xa gia đình, rời xa khỏi mái nhà thân yêu. Mặc dù được sống cùng với những người anh em trong lưu xá, nhưng về cơ bản sẽ không ai một ai chấp nhận bạn vô điều kiện ngoại trừ gia đình. Vào Đại học, tôi bắt đầu tìm thấy một nơi bình yên khác của mình - những quyển sách. Sau những ngày học dài đẳng đẳng, hay khi đối mặt một kì thi căng thẳng, tôi tạm gác những lo âu bên ngoài, tìm tới thế giới trong những quyển sách. Đó là câu chuyện về một cậu bé học giỏi nhưng nhà nghèo (Chiến Binh Cầu Vồng), câu chuyện về ba kẻ lạc lối tìm được con đường cho mình qua những lá thư với quá khứ (Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hoá Namiya), câu chuyện về một cậu bé mồ côi nhưng có những người bạn kề vai sát cánh trong mọi nghịch cảnh (Harry Potter), hay những màn suy luận đỉnh cao của thám tử Galileo (Keigo)... Những câu chuyện chân thật nhưng cũng kỳ ảo, những cuộc phiêu lưu hồi hộp những đầy thoả mãn, chúng giúp tôi tạm thoát khỏi thế giới thực tại đầy khắc nghiệt, gác những lo âu sang bên, cho tôi có được một chút bình yên, một chút sức mạnh để giúp tôi dám bước tiếp đối với với thế giới bên ngoài.
Hồi năm tư, tôi cảm thấy sức khỏe tinh thần của tôi không ổn cho lắm. Khi đọc về tiêu chuẩn chẩn đoán Rối loạn trầm cảm theo DSM-5, tôi nhìn thấy mình trong đó. Và một ngày, tôi có ý định đi leo núi độc hành. Ý nghĩ này kèm với trong giai đoạn nhạy cảm đó, làm cho những người xung quanh tôi khá quan ngại vì “tiêu chuẩn A-9”. Ngày 23/04/2022, tôi lần đầu tôi đặt chân lên đỉnh núi Chứa Chan, và kể từ đó tôi tìm được một nơi bình yên khác của mình - nơi đất mẹ thiên nhiên. Trong một chuyến leo núi Dinh, tôi với chia sẻ với bạn đồng hành: Khi mà mày đi leo núi, mày dốc hết sức mình, theo đó những năng lượng tiêu cực thoát ra ngoài qua những giọt mồ hôi, những năng lượng tích cực từ thiên nhiên tuôn tràn vào lấp đầy cơ thể này, sau đợt “tắm rừng” đó, ta trở về hiện thức với một con người mới. Và cái “trạng thái trầm cảm” của tôi biến đi đâu mất một cách lặng lẽ. Cuối tuần, tôi lại lên kế hoạch đi leo núi, đôi khi cùng vài người bạn mới quen, hay với đứa bạn thân, thậm chí là độc hành. Bây giờ, lịch trình công việc có thể không cho phép, sức khoẻ có phần không đảm bảo, tôi thỉnh thoảng mới đi leo núi. Nhưng thậm chí là chỉ leo tới giữa núi rồi tìm một chỗ để mắc võng nằm chơi, tôi lại được cảm nhận từng hơi thở, từng nhịp đạp, vị ngọt của nước, mặn của mồ hôi, mùi gỗ mục, mùi nồng của đất sau trời mưa, màu xanh biếc của bầu trời, xanh tươi của lá, cái nắng, cái gió, cái mưa lâm râm, tiếng chim hót, tiếng ve kêu, xào xạc của lá, đôi khi là giọng của Đen Vâu trong từ những chiếc loa của kẻ du hành khác,... tôi đều có một cảm giác bình yên, tôi được lắng nghe cơ thể mình, từng chút từng chút, những yếu tố nhỏ nhoi đó, hoà quyện với nhau đưa mình về với con người nguyên sơ.
Những ngày cuối tháng 10/2023, tôi tìm được nơi bình yên nhất. Tôi nhận ra Chúa ở cùng mình trong từng khoảnh khắc, cách riêng là trong giờ cầu nguyện. [...] Bạn chỉ cần tìm cho mình một góc nhỏ, mở Kinh thánh ra, đắm chìm vào khung cảnh câu chuyện, lắng nghe những lời Chúa nói, sống một cách chân thật trong khoảnh khắc đó. Và bạn tìm được bình yên cho mình. Một góc nhỏ để cầu nguyện nhưng trên bàn học, trong Nhà Thờ, trước Nhà Tạm,... giống như một ngôi nhà luôn chào đón chúng ta trở về. Kinh Thánh dù được viết từ thuở xa xưa nhưng từng câu chữ trong đó vẫn cực kì quan trọng và hữu ích ở mọi thời đại, kể cả bây giờ và mãi trong tương lai. Trước mặt Chúa, con người được trở về trạng thái nguyên sơ nhất. Tất cả những yếu tố đó hợp thành “Cầu nguyện” bằng phương pháp linh-thao của thánh I-nhã. Và cái hay nhất là bạn có thể thực hành bất kể không gian và thời gian. Không gì có thể ngăn trở ta đến với sự bình an của Chúa. “Bình an của Chúa hằng ở cùng anh chị em!”