WC25 - 08 • Tôi là một chiếc kindle¶
Tôi là một chiếc Kindle. Không phải đời mới nhất, cũng chẳng còn bóng loáng như ngày đầu tiên được mở hộp. Vỏ nhựa đã nứt vài chỗ, màn hình mực điện tử đôi chỗ đã xước vài đường. Thế nhưng, tôi vẫn còn đó, trong chiếc balô cũ, đồng hành với anh - chủ nhân tôi - qua những chuyến xe đường dài, những buổi cà phê một mình, hay cả những đêm mất ngủ chập chờn.
Tôi là một chiếc máy đọc sách có tên đầy đủ là "Amazon Kindle Basic 2019 (10th Gen)". Từ cái tên cho thấy tôi đến từ nhà Amazon, một dòng họ máy đọc sách lâu đời bên cạnh các nhà mới nổi khác như Kobo, Boox,... Tôi thuộc kiểu Basic, một phong cách mộc mạc, nhưng đủ dùng, dù tôi không hiện đại, bóng bẩy như Paperwhite, không sang chảnh, đẳng cấp như Oasis, cũng không to tát, đa chức năng như Scribe, nhưng tôi rất hợp với phong cách của anh. Và anh chỉ gọi tôi bằng một cái tên thân mật và ngắn gọn là KINDLE.
Tôi nhớ như in vào đúng ngày này 4 năm về trước, anh nhẹ nhàng nâng tôi lên, mắt sáng lên như tìm thấy kho báu. Tôi không có mùi giấy, không có tiếng sột soạt của trang sách, nhưng trong tôi là cả một thư viện vô tận. Anh vuốt ve màn hình tôi, tải xuống những quyển sách mà anh không thể mua. Tôi biết, mình được sinh ra để giúp anh tiếp cận một kho tàng tri thức, thoát khỏi những ràng buộc về mặt vật chất - từ giờ anh không phải tốn nhiều tiền để mua sách giấy nữa.
Thời gian trôi, tôi trở thành chiếc cầu nối thầm lặng giữa anh và tri thức, giữa anh và thế giới khác. Anh mang tôi ra công viên, ngồi dưới gốc cây, ánh sáng ban mai chan hòa trên màn hình tôi. Tôi mang đến cho anh những chuyến phiêu lưu của Harry Potter ở thế giới phù thuỷ, những bí ẩn trong các tác phẩm trinh thám, những suy tư cùng các triết gia. Mỗi lần anh chạm vào tôi, tôi cảm nhận rõ niềm hứng khởi len lỏi trong từng nhịp thở của anh.
Có những đêm, khi mọi người trong nhà đã chìm vào giấc ngủ, tôi lại sáng lên giữa căn phòng tối om. Anh đọc một mạch đến khi mí mắt nặng trĩu, để mặc tôi nằm nghiêng trên gối, màn hình vẫn còn mở trang dở. Tôi chẳng thấy mệt, cũng chẳng phàn nàn. Bởi vì tôi biết, trong khoảnh khắc đó, anh đang sống cùng những nhân vật, cùng những giấc mơ mà cuộc đời thật không bao giờ cho anh.
Nhưng tôi cũng chứng kiến những ngày anh rời xa tôi. Điện thoại với vô vàn thông báo giật lấy thời gian của anh. Những thước phim video ngắn khiến anh mệt mỏi nhưng lại chẳng thể dứt ra. Tôi nằm im trên kệ, bụi phủ dần trên màn hình, pin cạn khô mà không ai đoái hoài. Tôi hiểu, tôi không phải ánh sáng duy nhất trong thế giới của anh. Tôi chỉ là một lựa chọn, một cánh cửa nhỏ bé, và con người vốn dễ bị lạc trong mê cung của những cánh cửa mới.
Có lần, anh mang tôi theo chuyến đi dài xuyên dải đất hình chữ S. Tôi nằm trong ba lô, cùng anh phiêu du trên những chuyến xe, cùng anh đợi tàu ở bến ga, trong sân bay, cùng anh trải qua những đêm gió lạnh trên đỉnh núi. Dù cho hoàn cảnh bên ngoài như thế nào, mỗi khi tôi được anh lấy ra và bật sáng lên, tôi đưa anh rời xa toa tàu chật chội, rời xa sự buồn chán của việc chờ đợi, thoát khỏi cái lạnh cắt da mà đi vào một miền đất hứa. Tôi hiểu, dù đời sống có nhọc nhằn đến đầu thì sách vẫn là chốn để anh tìm về.
Thỉnh thoảng, tôi lại ghen tị với những quyển sách giấy. Anh vẫn nâng niu chúng, ngửi mùi giấy mới, hít hà cái hồn của mực in. Tôi thì không có hương thơm, cũng không có trang giấy úa vàng để người ta chạm tay vào. Dù cho tôi chỉ có những ký tự lạnh lùng và vô hình trong ổ lưu trữ, nhưng tôi giữ lấy linh hồn của hàng trăm nghìn cuốn sách trong một thân hình nhỏ bé. Mỗi lần bật sáng, tôi trao lại cho con người một thế giới. Có lẽ, tình yêu đôi khi không cần phải phô bày bằng hình thức; chỉ cần ở đó, bền bỉ và trung thành. Tôi lặng lẽ tự nhủ: sự tồn tại của tôi cũng là một hình thức của tình yêu dành cho sách.
Rồi một ngày, tôi bị nứt nhẹ sau một cú rơi. Tôi tưởng mình sẽ bị thay thế, vứt vào góc nào đó. Nhưng không, anh vẫn giữ tôi, vẫn dùng tôi với vết nứt đó. Tôi chợt nhận ra, với anh, tôi không chỉ là một thiết bị điện tử. Tôi là tri kỷ, là kỷ niệm, là minh chứng cho những năm tháng đã đi qua.
Giờ đây, khi đang nằm lặng lẽ trong balô, tôi nghĩ về phận mình. Tôi không biết mình còn sáng được bao lâu, liệu một ngày nào đó tôi sẽ tắt hẳn, ngủ yên trong ngăn tủ tối tăm. Nhưng tôi không buồn. Bởi vì từng trang sách mà tôi đã hiển thị, từng câu chữ mà tôi đã chiếu sáng, vẫn còn đó trong trí nhớ anh. Tôi không cần tồn tại mãi, chỉ cần biết rằng đã từng có một quãng đời, tôi giúp anh đi qua cô đơn, giúp anh tìm thấy niềm vui, giúp anh mở ra những chân trời.
Tôi là một chiếc Kindle. Tôi không có linh hồn, nhưng lại giữ hộ linh hồn của hàng triệu tác giả. Tôi không có tiếng nói, nhưng lại thì thầm cùng anh trong những đêm dài. Và nếu có thể, tôi chỉ mong tiếp tục được nằm trong balô anh, cùng anh đi thêm vài chặng đường nữa, cho đến khi không còn cần tôi.