Bà nội không có màu đẹp¶
Mình có thằng cháu mới 3 tuổi rưỡi thôi. Hôm bữa tự nhiên nó nói:
- Bà nội không phải là gia đình.
Câu nói này làm bà nội khá là sốc, vì trong nhà, bà nội là người chăm lo cho cháu nhiều nhất trong những lúc ba mẹ vắng nhà.
- Sao Quin lại nói như vậy?
- Tại bà nội không có màu đẹp.
- Màu đẹp là màu nào con?
- Con không biết, nhưng mà bà nội không có màu đẹp.
- Thế ông nội màu gì?
- Ông nội cũng không có màu đẹp.
- Thế Quin có thương ông bà nội không?
- Có, con thương ông bà nội nhất nhà.
Tới lúc này, nếu ta chỉ dùng con mắt của người lớn thì sẽ không hiểu một đứa nhỏ 3 tuổi muốn nói gì. Gia đình là gì? Tại sao sống cùng một mái nhà lại không phải là gia đình, tại sao người con yêu thương nhất lại không phải là gia đình. Tại sao đứa nhỏ này lại nói tới "màu sắc" ở đây?
- Thế ba Bi, mẹ Na màu gì?
- Ba Bi là màu vàng, mẹ Na là màu xanh, còn Quin là màu hồng.
Thì ra là thế, chuyện là thằng nhỏ này trước khi đi ngủ luôn được nghe bài hát "Ba ngọn nến lung linh".
Ba Ngọn Nến Lung Linh
Ba là cây nến vàng
Mẹ là cây nến xanh
Con là cây nến hồng
Ba ngọn nến lung linh
Ha hà há ha ha
Thắp sáng một gia đình
Lời bài hát mô tả một gia đình có ba, mẹ, con với mỗi màu nến khác nhau. Ông bà nội không được nhắc đến trong bài hát, nên không có màu sắc, nên cũng không phải là "một gia đình".
Bởi vậy, một suy luận tưởng chừng ngô nghê từ đứa nhỏ 3 tuổi, nhưng lại phảng phất một triết lí sâu sắc "hãy đặt mình dưới góc nhìn của đối phương".