Skip to content

Những nỗi buồn không tên

Hôm nay là một ngày như thế

Sáng

Sáng nay mình lên trường để ôn thi. Ngồi chờ thầy đầu tiên tới dạy nhưng không có ai lên, chuyện này khá bất thường đối với trường mình khi chưa có thông báo gì hết. Rồi thì cũng tới bài tiếp theo. Sau đó giải lao tí. Ngồi nói chuyện với bạn, hỏi "Sao nãy không ai dạy ta?". Mới lật lại slide bài giảng thì tên người dạy là BS. Nguyễn Hữu Trung. Chuyện là cách đây mấy ngày, Thầy đã từ giã cõi đời rồi. Một nỗi buồn ngang. Vì là Thầy lớn trong bộ môn, nên trước giờ Thầy không có dạy tụi mình, hôm nay buổi tổng ôn nên mới được chiếu cố mà dạy cho sấp nhỏ này. Thế mà, Thầy đã ra đi rồi. Thầy ra đi quá đột ngột. Thầy vẫn còn quá nhiều thứ để cống hiến cho đời mà. Mặc dù mình chưa từng tiếp xúc với Thầy, nhưng qua những hình ảnh về đội ngũ NVYT đứng chào linh cữu của Thầy, mà mình thấy cuộc đời này sao mà vô thường thế.

Chiều

Chiều mình ăn trưa muộn, nằm ngủ cả buổi chiều. Không biết có phải do hôm qua nhiễm mưa, tối lại thức khuya hay mình đang ở phía cực trầm cảm, mà mình chỉ nằm đó thôi. Chuyện này mình đã tự dự báo từ lúc trưa rồi. Tuy nhiên biết là một chuyện, nhưng khắc phục nó lại là chuyện khác. Những lúc thế này, mình lại muốn có người bên cạnh để bầu bạn, để nói chuyện.

Tối

Tối mình ra ngoài ăn tối với chị, sau đó mình đạp xe. Mỗi lần mình buồn thì mình thường đạp xe. Khi vận động cơ thể sẽ tiết ra Endorphins - một dạng thuốc giảm đau tự nhiên, giúp cơ thể đối phó với những căng thẳng - thứ mà mình đang đương đầu những ngày gần đây. Mấy ngày nay mưa, không đạp xe được nên cơ thể mình khá chây lười. Đạp xe, tận hưởng những cơn gió lướt qua, tiếng xe cộ, mùi khói, quan sát những dòng suy nghĩ trong đầu. Những dòng suy nghĩ cứ tới rồi đi, về chuyện học, về những dự án mình đang làm, về những chuyện chưa xảy ra. Bóng dáng ai đó lại hiện lên thoáng chốc rồi lại trôi vào góc sâu mình đã trôn từ lâu. Về nhà thì mình lại tiếp tục ngồi vào bàn học, phải chiến đấu tiếp thôi. Ngồi viết những dòng này. Thế là kết thúc một ngày.

Mai sẽ là ngày dài đây.


Comments