Thói quen hằng ngày của Haruki Murakami¶
When I’m in writing mode for a novel, I get up at 4:00 am and work for five to six hours. In the afternoon, I run for 10km or swim for 1500m (or do both), then I read a bit and listen to some music. I go to bed at 9:00 pm. I keep to this routine every day without variation. The repetition itself becomes the important thing; it’s a form of mesmerism. I mesmerize myself to reach a deeper state of mind. But to hold to such repetition for so long — six months to a year — requires a good amount of mental and physical strength. In that sense, writing a long novel is like survival training. Physical strength is as necessary as artistic sensitivity.
~ The Paris Review, Summer 2004
Tạm dịch
Khi tôi trong chế độ viết tiểu thuyết, tôi thức dậy lúc 4 giờ sáng và làm việc trong 5-6 tiếng. Vào buổi chiều, tôi chạy khoảng 10km hoặc bơi 1500m (hoặc làm cả hai), sau đó tôi đọc một chút và nghe nhạc. Tôi đi ngủ lúc 9 giờ tối. Tôi giữ thói quen này hằng ngày mà không thay đổi. Sự lặp lại bản thân nó trở thành một thứ quan trọng; nó là một hình thức thôi miên. Tôi mê hoặc bản thân tôi để tâm trí đạt đến trạng thái sâu hơn. Nhưng để duy trì sự lặp lại trong khoảng thời gian dài - 6 tháng đến 1 năm - đòi hỏi phải có sức mạnh thể chất và tinh thần. Theo nghĩa đó, viết một cuốn tiểu thuyết dài giống như huấn luyện sinh tồn. Sức mạnh thể chất là cần thiết như sự nhạy cảm về nghệ thuật.
Lại nhớ đến câu nói của ông trong tác phẩm toi-noi-gi-khi-noi-ve-chay-bo:
Quote
"Có ba lí do để tôi thất bại, tập luyện không đủ, tập luyện không đủ và tập luyện không đủ". ~ Haruki Murakami
Vào khoảng những năm Y3-Y4, khi mình còn ở bên lưu xá, mình cũng có thói quen chạy bộ mỗi ngày. Chạy dọc bờ kè đó. Sau này thì chuyển qua bên này thì không còn đường chạy ổn áp nữa, thói quen chạy bộ cũng dần thay thế bằng đạp xe.
Mình biết rằng dù bằng cách nào, mình cũng phải vận động, rèn luyện cơ thể mỗi ngày. Bản thân việc học y là một trong những việc stress nhất trên thế giới này. Việc tập thể dục giúp mình đủ sức để vượt qua cột mốc chông gai đó. Có những ngày lười lắm chứ, nướng trên giường thì sướng hơn so với ra ngoài đường vào sáng sớm. Nhưng khi đã tạo thành thói quen, thì việc được chạy đã là một sự dễ chịu và không thể thay thế.
Lại nhớ có lần mình chạy sớm và gặp được chú Sơn là chân chạy kì cựu của làng marathon VN. Chú năm nay chắc cũng lục tuần, nhưng sáng nào chú cũng chạy 10km gọi là "súc miệng" :))) Chú cũng hài lắm, chú còn dạy mình cách hít thở theo nhịp 2-2: 2 lần hít vào 2 lần thở ra. Mục đích của 2 lần hít vào là hít được nhiều khí hơn, 2 lần thở ra là để tống hết khí ra ngoài. Yeah, quá đỉnh, mình vẫn áp dụng cho tới giờ mỗi khi leo núi mà bị hụt hơi.
Viết tới đây lại nhớ rằng sinh lí quả tim cũng bóp như thế, luôn có 1 nhát bóp "phụ" để tống hết máu ra khỏi buồng tim.